Một người kể chuyện tầm phào

Ngày xửa ngày xưa, mà cũng có lẽ trong một thế giới song song nào đó, có một người nọ chu du qua hết thảy những phố phường, qua những vùng đồi, qua những đại dương xanh sâu. Anh ta đi mải miết trong suốt một sớm mùa xuân, một trưa mùa hè, một chiều thu mát và một đêm mùa đông. Anh ta tự xưng là Người Viết Rong.  Một ngày kia, anh ta đi đến một quảng trường bằng phẳng trong một thành phố nhỏ nọ. Mọi người có thể đến đây nhìn cho rõ, cũng có thể hỏi, “Xin chào, anh là ai vậy?” “Anh sẽ đi đâu?” “Anh có gì cho chúng tôi xem?”. Mà cũng có thể chẳng hỏi han gì, bỏ qua anh ta trong một cái nháy mắt.


Đúng như thế, xin chào mọi người, mọi người đến xem một chút đi. Anh ta chính là người đến từ Phía Bên Kia, ra đi bằng thuyền trong đêm tối, bám theo tầng tầng lớp lớp kết cấu đường ống trong thành phố, buông mình qua những lưới điện chăng ngang, lướt qua những cơn mưa bất chợt giữa những cánh đồng cỏ rối mà đến được đây. Anh ta giống như một sự trung hòa nhỏ giữa các màu hỗn loạn, cũng có thể tưởng tượng như những mảng màu trên tranh của Andy Warhol phiên bản con người. Hay một kiểu hình ảnh bị phơi sáng quá đà trong photoshop.  Anh đứng giữa phố, đầu đội một chiếc mũ phớt kỳ quặc sọc tía, áo hồng nhạt, bên ngoài một chiếc áo khoác màu vàng như quả chuối, mang một chiếc ba lô màu đen, chiếc túi dết sờn cũ màu xanh rêu, đứng trên một vuông đá granite trắng. Nền trời cùng lúc màu xám xanh. Anh mỉm cười chào mọi người một cách niềm nở của trẻ con, đôi mắt sáng long lanh đầy thơ ngây, còn cái miệng thì ngoác rộng đến tận mang tai. Nơi Người Viết Rong trẻ tuổi nọ dừng chân là một vùng đồng bằng trũng, rộng rãi, địa hình đồi núi được xem là hiếm hoi. Ấy nhưng mà thành phố kia lại được xây trên một ngọn đồi nho nhỏ. Những thứ thuộc về thành phố ấy cũng bình yên và tĩnh lặng, bất kỳ lúc nào mở cửa bước ra ngoài một bãi cỏ, là có thể nhìn thấy cả một vùng trời trong xanh. Không có lý do phải chau mày với chất thải công nghiệp và không khí ô nhiễm. Nơi người ta không bao giờ phải nhìn lên rồi ngao ngán nhìn xuống, như ánh mắt họ vừa chạm phải một vài lỗ thủng to tướng nóng ngốt trên không trung. Trên quảng trường lúc mười giờ nắng vẫn rất dịu dàng, Người Viết Rong nhẹ nhàng trải xuống một tấm bạt nhỏ sọc xanh pha với đỏ, cẩn thận chặn bốn góc bằng mấy viên gạch vụn vừa nhặt được xung quanh, rồi từ từ rút hết tài sản của mình trong chiếc ba lô màu đen xuống. Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một quyển sổ ghi chép bìa da đã sờn cũ, mấy mẫu bút chì và một vài tấm ảnh phim. Còn lại là chiếc hộp chứa những câu chuyện kể. Người Viết Rong bắt đầu nâng niu từng câu chuyện kể của mình, bày ra trước mặt để mọi người qua lại có thể nhìn rõ. Trong đó có những câu chuyện ngắn, những câu chuyện vừa vừa, và những câu chuyện dài. Có cái có kết cục rõ ràng, có cái chẳng biết bao giờ mới kết thúc, có cái mãi còn dang dở. Cũng có cái tưởng là đã kết cục rồi, ấy thế mà ngày một ngày hai lại sinh ra những tình tiết mới hơn. Anh ta gọi những câu chuyện ngắn là hàng xách tay, dễ dàng mang theo, dễ dàng ghi nhớ, và dễ dàng gửi tặng. Tất cả chúng ta đều có thể được truyền cảm hứng qua những cách như thế. Trong tương lai, mọi người đều có thể nổi tiếng chỉ trong mười lăm phút.[1]

Anh ta rút một chiếc bục gỗ nhỏ ra, xếp thành hình rồi trịnh trọng bước lên, không quên nhoẻn miệng cười rồi từ từ kể những câu chuyện của mình. Chuyện gì anh ta cũng có thể kể rõ ràng rành mạch. Chuyện một con mèo bỏ đi không thể quay trở về. Chuyện về một nàng công chúa bị giam cầm có trái tim quỷ dữ. Chuyện về những con tàu không có mỏ neo và những thủy thủ vô cùng cáu gắt. Chuyện về những người trẻ giàu có trong những đô thị, thừa mứa mọi thứ chỉ thiếu mỗi tình yêu. Chuyện về một cái hoa mọc giữa mùa hè và chết đi trong mùa
 thu tiếp đó. Cho đến khi những câu chuyện chấm dứt, anh ta rời khỏi bục diễn thuyết một cách tĩnh lặng, gom góp thái độ và quan điểm của đám đông, bỏ vào chiếc túi nhỏ mang bên người. Những hỉ nộ ái ố, những lời đùa cợt, những tiếng thở than, những lời bức xúc lóng lánh như những đồng tiền vàng chói lóa. Anh ta vốn chỉ là một kẻ nhặt nhạnh. Từ những thứ “tiền bạc” kiếm được đó, anh ta mang đổi lấy những thứ tiện nghi bậc cao : một khoảnh khắc chói lóa, một quang cảnh hoàng hôn đẹp đến nao lòng, cái tên cổ xưa nhất của một tiểu hành tinh, một dải tinh vân lặng lẽ xung quanh ánh trăng, một tiếng ồn căm phẫn của một đám đông hiếu chiến. Đó là những nguyên liệu để sản xuất ra những câu chuyện tiếp theo.

Và cứ như thế, Người Viết Rong cứ đi mãi, đi mãi.

Thật ra thì Người Viết Rong này cũng có một quá khứ. Năm mười bốn tuổi, ngày nào anh ta cũng trốn học thể dục leo lên một quả đồi nhỏ xíu gò đất phía sau trường nhìn ngắm trời mây. Thật ra thì trên đồi cũng chẳng có gì quá đặc biệt. Ngọn đồi tự nhiên mọc lên giữa vùng đồng bằng phẳng phiu như một cái mũ nấm xấu xí trồi lên sau một cơn mưa, rồi mãi chẳng chịu rụng đi cho nhờ. Trên đồi chỉ có cây cỏ dại mọc rậm rạp, còn lại là hoa mắt bò, thứ hoa đơn, mảnh khảnh cánh trắng ướt át, lại tỏa mùi ngai ngái. Nhưng vì trong làng chẳng có cái địa hình nào cao hơn cái vùng đồi mũ nấm ấy, nên Người Viết Rong nhỏ tuổi đã thích nó vô cùng. Một ngày nọ, anh ta phát hiện ra một cánh cửa xuất hiện ở giữa những lớp hoa mắt bò. Cánh cửa xuất hiện giữa lung chừng quả nhiên là một biến động lớn. Vô cùng kỳ lạ, khi thì màu gỗ đỏ tươi; khi thì biến thành một cánh cửa sắt trắng trang nhã, còn điểm thêm ít hoa violet tím nhạt; lúc thì lại chuyển thành cánh cửa rung rợn màu đen, như lối vào nơi ở của thần Hades; lúc thì lại biến hình thành một chiếc cửa kéo dán giấy kiểu Nhật, trang trí hoa rẻ quạt vô cùng thanh nhã; khi thì lại xuất hiện thêm chiếc đèn lồng, y hệt như một tửu lầu Trung Hoa.

Người Viết Rong cứ nhớ mãi khoảnh khắc đặt bàn tay ướt đẫm mùi cỏ của mình lên nắm đấm, khẽ khàng xoay nhẹ. Khoảnh khắc ấy mới mãnh liệt làm sao!  Cả một vũ trụ đang nhảy múa tưng bừng phía sau cánh cửa kỳ bí. Giữa tiếng âm nhạc du dương lại có tiếng nói thầm thì. Giữa những cảnh ca vũ linh đình lại có tiếng sáo thổi dìu dặt. Một thế giới đang từ từ bừng mở, như những đóa bỉ ngạn hoa diễm lệ nở bừng rực rỡ. Anh dọ dẫm những bước đầu tiên vào bên trong. Một đốm sáng chói lòa như một ngôi sao chổi tự sát lao với phía anh với tốc độ kinh thiên. Quá bất ngờ, anh chẳng biết phải phản ứng thế nào ngoài việc cứ chết trân một chỗ và há hốc nhìn. Thế nhưng vào giây khắc ngôi sao sáng lóa đâm sầm vào anh, nó lập tức tan ra thành những mảng màu dữ dội. Mọi ánh sáng, mọi tiếng ồn, mọi âm thanh và chữ nghĩa cứ thế loang  ra, như tất cả màu vẽ của một họa sĩ lơ đễnh bị rơi vỡ, những chữ cái latinh túa ra như đàn kiến đen vỡ tổ. Thế nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả xuyên qua anh rồi tan vỡ ra như một làn mưa bụi. Anh tiến bước vào bên trong, phát hiện ra mình đang đứng trong một căn phòng có rất nhiều gương soi. Hóa ra những tiếng ca múa, những bữa tiệc hình ảnh kia, những dòng thác sắc màu nọ đều là phản chiếu từ những vùng trời khác. Ấy thế mà anh ta đã có thể nhìn thấy trong cả một lúc. Ở giữa căn phòng bốn bề là gương soi, có một con vật đang ngủ vùi. Một sinh vật đẹp mê hồn, nhưng lại mờ ảo đến mức không thể chạm đến được. Sinh vật có thật là nhiều khuôn mặt, mắt mũi, có khi cười, cũng có khi òa khóc, cũng có khi giận dữ, có khi cau có dị hợm, đang ngủ say trong căn phòng có rất nhiều gương soi. Nghe tiếng động, sinh vật kia uể oải mở mắt, bằng một động thái thân thiện gần như là ôm chầm lấy, nó dùng khuôn mặt hồ hởi và nói với anh

“Xin chào!”

Kể từ đó, họ đã trở nên thân thiết với nhau. Anh ta không chọn trở thành một người viết, mà cũng chẳng phải viết lách chọn anh ta. Chỉ là tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng trước những dao động và nao lòng trước những điều trông thấy, thì cùng dắt tay nhau đi một đoạn. Đến tận cùng thì chưa dám chắc, nhưng mỗi khi mệt mỏi hay đau thương, so với những mối quan hệ bình thường, thay vì buông tay nhau ra, trái lại đã đổi thành càng lúc càng siết chặt.

Giống như một buổi sáng thức dậy, có một lúc mở cửa căn phòng có nhiều gương nọ, anh bỗng nhận thấy sinh vật nọ tự nhiên mọc ra thêm một cánh, chênh vênh bay lượn.


Sinh vật đó có tên gọi là Mạng xã hội.





[1] “In the future everyone will be world-famous for 15 minutes.”(Andy Warhol)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

© natural. simple. adorable, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena