Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

M. ạ



September 28, 2011 at 2:04am


có biết điều mình thích nhất khi trò chuyện với cậu là gì không?






dịu dàng. đôi khi sự dịu dàng đấy, đích thực chính là một kiểu bùn lầy không cách gì tách ra nổi, nó kéo mình xuống mãi, xuống mãi như một cái lỗ đen. Chính là sự dịu dàng lặng lẽ và thấu suốt ấy. Làm người ta không thể nỡ nào làm tổn thương cậu được. Không có tâm cơ gì cả. Cứ chân thật rõ ràng như vậy. Đôi khi mình hình dung cậu rất buồn rất buồn, nhưng mình cứ phải tìm cách xới tung cái thế giới của cậu lên, bằng mọi cách. Xới tung và lật nhào tất cả những trật tự mà cậu đã tỉ mẩn sắp đặt, cứ như một cơn bão ngông cuồng và ương bướng nhất. Rồi lại lặng lẽ rời đi, vẻ mặt vô tội như thể chẳng hề làm gì cả. Kiểu như cậu vừa quên rồi thì mình phải nhắc cho cậu nhớ - mãi mãi, không bao giờ - dùng tất cả sự ủy mị yếu mềm của mình. Cho dù cậu có phải xót thương mình và tự trách cách mấy đi chăng nữa, mình không cho phép cậu có cơ hội quên mình.


.




là vì mình vốn ích kỷ như vậy đấy. Đôi khi mình có cảm giác mình rất oán hận cậu, oán hận cả sự dịu dàng, thấu suốt đó của cậu. Nên trước cậu mình chỉ có thể chọn cách thể hiện yếu mềm và mỏng manh như một cánh ve.





mình biết, bao nhiêu năm qua cậu đã mệt mỏi rồi. Những con đường quá dài nơi cậu đi qua. Những thành phố dằn xé kịch liệt, những khoảnh rừng tĩnh mịch, những khoảnh trời khác nhau. Giả vờ đóng vai một con chim không có chân, hoàn toàn vô định. Đúng thế, mình chẳng bao giờ xác định rõ ràng cậu đang ở đâu, đang làm gì, với ai và như thế nào. Tất cả đều như bị bao bọc bởi một làn sương mờ mịt. Cũng giống như cái hôm trời mờ sương đó, trên những tầng cao đó mình đã nói với cậu, có cảm giác cả thế giới này mọi người đều bỏ đi rồi, chỉ còn duy nhất hai chúng ta.



Là đơn độc vô hạn.






Cậu còn nói, tuy nhiên sự cô đơn của chúng ta không bao giờ hòa lại làm một được. Vẫn có khoảng cách. Chỉ là hai sự cô đơn đặt ở cạnh nhau. Là vì chúng ta cùng một loại người, là vì giống nhau đến thế. Nên chỉ có thể là hai mảnh xếp hình đồng dạng lấy ra từ cùng một vị trí trên hai bộ xếp hình giống hệt nhau.









vì sự dịu dàng, là điều mình học được từ cậu. Kiểu người như chúng ta, sau cùng chỉ có thể dựa vào cảm giác dịu dàng với người khác, mới có thể tự tìm được an ủi.





0 nhận xét:

Đăng nhận xét

© natural. simple. adorable, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena