cảm thấy hội chứng bất động mùa hè của mình càng lúc càng nặng nề. Có lúc chỉ muốn ngồi một chỗ như một con hình nộm, để thời gian phóng vèo vèo qua đầu mình. Dành phần lớn thời gian, nếu may mắn có thể may mắn dành được để ngủ vùi. Nhưng lại mất ngủ vào ban đêm.
thi thoảng tôi cũng thấy, không ở đây thì ở đó, một vài bài viết, một cái vlog, một bài hát về Sài Gòn. Nói về những buổi sớm Sài Gòn, về cà phê, về cơm tấm, về con người, về những cái này và những cái kia, về thơ, về nhạc. Thực lòng mà nói, đó là một thành phố có tất cả, nhưng lại giống như chẳng có gì. Có những thứ chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm được. Nhưng Sài Gòn là tổ hợp của những câu chuyện thê lương, vừa phù hoa và cũng thật là vừa thê lương. Bạn đã xem bộ phim Stardust chưa, trong phim giả thuyết rằng có một bờ tường chia cắt nước Anh hiện đại và một nước Anh thần thoại. Sài Gòn cũng như thế. Có một bờ tường chia cắt nằm ở đâu đó - tôi nghĩ phần lớn là nằm trong tâm thức - Sài Gòn của bây giờ, và Sài Gòn của những ngày xưa cũ. Giống như một thành phố đặt cạnh một tấm gương chiếu hậu rõ to, bất kỳ lúc nào cũng thấp thoáng hình ảnh của quá khứ. Những con người quá khứ. Những chuyện đã qua. Như vậy thì không có gì là không tốt, nhưng vừa cắm đầu chạy về phía trước, vừa lúc nào cũng hoài niệm ưu tư là một chuyện rất khó khăn. Hoài niệm một đỉnh cao giống như mãi mãi lặn ngầm tìm một Atlantis đã chìm lắng dưới đáy biển sâu.
Có lần ở trên tầng cao của một quán cafe tương đối xó xỉnh, L. hỏi tôi chị đã chán Hà Nội chưa? Chị vẫn chưa chán à? Tôi nghĩ có một vài người vốn đã đợi tôi nói ra câu này, tôi mệt rồi, từ bây giờ chúng ta hãy sống làm người thật làm nghiêm túc, cứ như thế nhé. Nói một cách đơn giản, giống như có những game người này thích chơi, còn người khác chán, có người thích Candy Crush, có người thích Farmville, có người lại thích Plants vs Zombie. Có điều cái game tôi đang chơi càng lúc càng nhiều level, nhiều phần expansion, vừa xong level này đã lên được level khác, mà các phiên bản mở rộng lúc nào cũng update cả.
thôi thì đành đợi đến lúc phá đảo mà thôi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét