dạo này tôi nghĩ nhiều đến bộ phim Lost in translation, kể về những người thất lạc chán chường ở một thành phố lạ, hóa ra toàn bộ câu chuyện không có nhiều ý nghĩa gì ngoài một sự trống rỗng ghê gớm. Trước đây tôi luôn nghĩ rằng, những cơn trầm cảm mùa đông của mình giống như nước thủy triều, khi đến khi đi, mãi mãi luân chuyển dưới tiết trời rét buốt này. Nhưng hóa ra cũng có lúc bản thân mòn vẹt đến mức khó mà có thể an ổn được. Về sau nghĩ lại, có khi hóa ra tôi lại không cam tâm đối với nhiều thứ. Không buông bỏ được nên không có cách nào an ổn được. Vì không an ổn được, nên là, mãi mãi, vĩnh viễn cũng không bao giờ học nổi được cách mở lòng mình với mọi người.
*
tôi nghĩ chúng ta đã bỏ cả tuổi trẻ để hoài nghi về nỗi cô đơn của thời trẻ này. Những lý thuyết này, những từ đao to búa lớn này, những lầm lạc này, trong một giây khắc không cần thiết phải nhắc lại. Có một thời gian, hãy nhớ rằng ai cũng có một thời gian như thế, vật lộn với nỗi cô đơn của chính mình, như một kiểu nhu cầu, một trái tim bé nhỏ sợ hãi trước thế giới, đến một lúc nào đó thì đã mỏi mệt, chui vào một cái kén to và rộng. Bên ngoài cái kén đấy có thể chưng ra một khuôn mặt khoan hòa điềm nhã, nhưng cái kén vẫn là một cái kén. Rồi chúng ta tự mình mục ruỗng từ bên trong. Có phải thế không? Một tấm lòng rỗng tuếch gió lùa. Chúng ta quá tin vào cái lý thuyết cô đơn máy móc ấy, cài nó lên ngực như một tấm huy chương vênh váo kiêu hãnh bậc nhất. Rằng là cô đơn nhất không phải là không có ai, không có người bên cạnh, cô đơn nhất vẫn là ở cạnh mọi người, ở trong các mối quan hệ, vẫn có một người tình để dựa vào và một người yêu để rơi nước mắt khi nhớ về, có một quyển sách để bồi hồi đọc đến mòn vẹt, có một nơi chốn để khi mỏi mệt có thể quay về.
đó, chúng ta đã nói ra những lời hoa mỹ đầy sầu muộn như thế. Nhưng đó lại là ích kỷ. Chúng ta chỉ che giấu lòng vị kỷ của chính mình bằng những cảm giác đẹp đẽ. Vì chúng ta mãi mãi, chẳng bao giờ có thể trở thành những chú lính chì dũng cảm.
dù sao thì tôi vẫn luôn cảm thấy nỗi buồn này vốn đã là một gánh nặng, việc lựa chọn một gánh nặng để rồi quay lưng với tất thảy mọi thứ liên đới, dù sao vẫn là một điều có lỗi hơn là một niềm kiêu hãnh.
*
(18/01/2013)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét