Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

Chuyện Coca (1)






Là như này, 


hồi nhỏ mình có một vài tâm nguyện, một trong số đó là khi nào trở thành người trưởng thành rồi thì có thể thoải mái uống coca cola, uống bao nhiêu cũng được. Mỗi khi đi làm về, mở tủ lạnh ra liền thấy một chai Coca ngóng chờ mình, đó gọi là hạnh phúc. Có thể nói thế giới của người trưởng thành cũng có một vài điều thần kỳ, mà chỉ có ai bị thiếu thốn Coca cola từ nhỏ mới có thể hiểu được. Cái cảm giác hạnh phúc khi cầm một gói kẹo Haribo có mùi coca, mua một cây kem cũng có vị cola chanh, và sau cùng là cảm giác mắc wc ở một thành phố lạ chỉ cần mua một lon coca là giải quyết triệt để mọi vấn đề.





Hồi nhỏ (hồi những năm 90 mấy, có lẽ chưa đến năm 2000), mình hiếm khi được uống Coca. Chỉ từ Tết và sinh nhật, Noel thì mới được nhấp môi một chút, bằng không là sẽ bị thay bằng nước cam. Hồi đó có một cái loại bột cam hòa tan (tiền thân của cam TANG) nghe nói tốt cho trẻ em. Nhưng mấy cái bột đó dễ bị ẩm, để một lúc là vón cục, phải lấy muỗng cà phê ra dầm dầm hì hục. Hồi nhỏ ngoài Coca cola ra còn có các loại nước ngọt khác như là Pepsi, xá xị Chương Dương và xa xưa hơn là nước ngọt Hòa Bình của Tribeco màu xanh lá cây (chắc các em nhỏ không biết). Mấy loại đó mình cũng thích, nhưng uống không có cảm giác được bằng Coca. Chẳng hiểu tại sao nữa.

Hồi nhỏ ba mẹ mình hễ cấm mình ăn/uống bậy cái gì, đều kể một câu chuyện hoang đường là người ta mua heroin bằm nhỏ ra xong trộn vào thức ăn, nên mình ăn là phải ăn hoài luôn. Càng hoang đường hơn là không biết sao ông tổ trưởng già nua trong tổ dân phố nhà mình nghe câu được câu mất, một hôm thò đầu qua cái lỗ dành để nhận thư của nhà mình mà nói là "Ông nghe nói con hay ăn heroin, thôi đừng ăn nữa nghe con! Mấy cái đó độc hại lắm". Ông lúc đó đã già, cũng gần 80 tuổi rồi, mái tóc đã bạc, hay đi bộ lụm cụm từ phường Cây Mít lên phường Cây Sung nói chuyện (tên thật của phường đã bị thay đổi). Mọi người bầu ông làm tổ trưởng vì căn bản không ai chịu làm. Mỗi lần gặp ông, mình đều cúi đầu chào "Thưa ông!" xong không kịp để ông có phản ứng nào mình bèn ù té chạy. Vì thế nên thi thoảng ông hay phát cho nhà mình mấy tờ Gia đình văn hóa. Tuy ông phát như thế, nhưng mỗi khi đi qua nhà mình, ông điều đứng dậy trầm ngâm một lúc lâu rồi cầm cây ba ton (viết vầy đúng hem nhỉ?) chỉ vào cửa nhà mình nói như thầy phán mà rằng "Nhà này ít khi nào chịu đi họp tổ dân phố nha", y hệt như Tần Thủy Hoàng đứng chỉ vào nhà ông thợ mộc trong phim Lửa cháy cung A Phòng, Lưu Đức Khải đóng vai chính (thời bây giờ chắc các em nhỏ hem biết đâu). Nhà mình toàn là những con người khiêm cung hòa nhã, nhưng lại có bệnh anti-social di truyền. Thời đó, (mà bây giờ cũng còn) trong khu phố có một cái kẻng, hễ tầm sáu giờ ngày thứ sáu là ông tổ trưởng ra gõ kẻng bong bong 3 tiếng thì mọi người nô nức ra ngồi chật quán cafe. Nhà mình mỗi lần nghe tín hiệu đều hùa nhau chạy ra kéo cửa, kéo màn, tắt đèn, giả bộ như không có ở nhà. Có một lần ba mình khá táo tợn chở mình đi về vào lúc 6h30, chạy lọt vào giữa khoảng không của quán cà phê các cô các bác đang im phăng phắt ngồi ngay ngắn nghe phổ biến. Sau một thoáng awkward trên mặt, vừa kịp một con quạ trong manga bay chầm chậm qua, mà theo cách nói phổ biến bây giờ là "Thôi chết mịa", ba mình bèn lập tức đánh một vòng drifting 180 độ, quay đi không nói một lời. Tiếng nẹt bô vang đi ầm ầm giữa sự ngơ ngác của mọi người (bình thường người ta đi qua khoảng sân "đang họp" đó thì sẽ tắt máy xe, xong dắt đi duyên dáng). Hồi đó nhà đối diện thấy chiêu trò của nhà mình khá được, bèn hăng hái bắt chước. Có lần một ngày thứ sáu, mình đang chơi bời gì đó ngoài sân, thấy anh L nhà đối diện đang tắm chó, có một cô trên phường đi tới nói với ảnh "Con ơi kêu mẹ đi họp tổ dân phố nha con." Ảnh mới ú ớ chống chế "Mẹ con không có ở nhà". "Vậy con đi giùm mẹ cũng được!". Mình chỉ cần nghe tới ba chữ đã ù té chạy vào nhà, đóng cửa, tắt đèn, kéo rèm, giả bộ đi vắng. Cho nên, nhà mình tuy nhận được một xấp giấy khen Gia đình văn hóa,nhưng chưa bao giờ được giấy khen Gia đình thân thiện.
Quay lại câu chuyện heroin. Thời đó thực những chuyện hoang đường của ba mẹ mình như vậy mình cũng tin cho được. Chứ mình đâu có nghĩ hay ho được là heroin mà làm như bột mì, muốn mua bao nhiêu thì mua, trộn vô thức ăn xong bán cho học sinh 2 ngàn 3 ngàn rẻ bèo. Để tăng doanh số bán hàng rong, cho vui vậy đó!!

(hết Part 1, để tí đi in tài liệu ra xong dán lên nói tiếp)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

© natural. simple. adorable, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena